Природа в буддийской поэзии Вьетнама
Bích
Khê
Nàng ơi! Tay đêm đang giăng
mềm
Trăng đan qua cành muôn tay
êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn
nơi
Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi
qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên
lời thề
Hoa vừa đưa hương gây
đê mê
Cây đàn yêu đương
làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương
run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em
ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi
vơi
Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu
nàng
Tình tang tôi nghe như tình
lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng
tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi
môi
Đâu tìm Đào Nguyên
cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng
đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu
diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng
thiu
Đêm nay không nàng như
đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm
hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông
quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô
đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh
mông
Hàn
Mặc Tử
Cô
Liêu
Gió lùa ánh sáng vô
trong bãi
Trăng ngậm đầy sông,
chảy láng lai .
Buồm trắng phất phơ như
cuống lá
Lòng tôi bát ngát rộng
bằng hai .
Tôi ngồi dưới bến đợi
nường Mơ,
Tiếng rú ban đêm rạn bóng
mờ,
Tiếng rú hồn tôi xô
vỡ sóng,
Rung tầng không khí bạt vi lô
.
Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh
tôi ?
Mà sao ngậm kín thơ đầy
miệng,
Không nói không rằng nín
cả hơi ?
Chao ôi! Ghê quá trong tư tưởng,
Một vũng cô liêu cũ
vạn đời!
Chao ôi ghê quá! Chao ghê quá!
Cảm thấy hồn tôi ớn
lạnh rồi!